Đúng là
Bài Thơ CHUYỆN ĂN MẶC CỦA NỮ SINH VIÊN ĐẠI HỌC THỜI NAY
Thịt mông,ba rọi đắt hàng
Áo quần thiếu vải hở hang đến trường
Gầy thì khoe sụn khoe xương
Béo thì khoe mỡ,nhũ tương gốc dầu
Gái Bách Khoa mép có râu
Ăn mặc thoáng mát, dẫn đầu ngành dê
Gái Xây Dựng vốn xồ xề
Ăn mặc giản dị,học về lại chơi
Gái Kinh Tế nặng cân hơi
Chân dài ngực bé nách hôi có mùi
Gái Ngân Hàng vốn ham vui
Mặt xinh mỗi tật rung đùi khi hôn
Gái Mỏ vẻ đẹp hớp hồn
Nữ sinh ăn mặc sớm hôm gọn gàng
Chân truyền đệ tử cái bang
Sư Phạm gái đẹp mơ màng lòng ai
Quần thì khi ngắn khi dài
Bên trong rậm rạp,bên ngoài tiện nghi
Thủy Lợi đẹp vẫn phát huy
Áo mặc không giặt làm gì chả hôi
Giao Thông con gái ham chơi
Trường học đâu phải là nơi khoe hàng
Giảng đường show diễn thời trang
Mà phải ngụy tạo scan dal cho mình
Ngoại Thương sơn cảnh hữu tình
Gái ăn mặc đẹp lập trình để yêu
Tài Chính gái đẹp nhưng kiêu
Cứ tiền là đổ bao nhiêu cũng vừa
Số ít ăn mặc già nua
Phần đông diện mốt a dua học đòi
Đi học bạn ngắm thầy soi
Thèm chảy nước dãi,khóa vòi vẫn ra
Thân hình em trắng nõn nà
Lượn qua lượt lại héo già đời trai
Có em quần ngắn,chân dài
Cúi xuống một cái chẳng ai dám nhìn
Già rồi mà vẫn còn teen
Mấy chị cuối cấp muốn tìm đàn ông
Lắm em chân đã nhiều lông
Áo quần trong suốt như không mặc gì
Có em khóa dưới dậy thì
Học đòi ăn diện so bì khóa trên
Mông thì teo hẳn một bên
Vòng một thấy bé độn thêm cho vừa
Gái Mỏ đâu có thịt thừa
Không cần thủ đoạn vẫn lừa được zai
Mỏ ta vẹn sắc vẹn tài
Nội tâm cao đẹp vẻ ngoài thiện lương
Giữ gìn bản sắc quê hương
Ăn mặc kín đáo dễ thương hơn nhiều
(Sưu tầm)