Tiết Văn.
Cô giáo kể một câu chuyện…
“Ngày xưa, có một người làm công việc thu
thuế, nhà rất giàu. Hắn ta rất độc ác. Người hắn lùn tịt, béo quay. Hắn
luôn tìm đủ mọi cách để lấy được nhiều tiền bạc từ những người nông dân
đến nộp thuế cho hắn…
… Một hôm có một bác nông dân dến xin
khất hắn sang lần khác nộp tiền vì trong nhà bác không còn đến một hột
gạo mà ăn. Bác năn nỉ đến gẫy lưỡi hắn mới chấp nhận. Bác nông dân ra về
nhưng vô ý đánh rơi một đồng tiền vàng, nhiều gấp bao nhiêu lần số tiền
bác phải nộp thuế. Hắn nhìn thấy bèn lấy chân dẫm lên và tự nhủ: “Cho
mày chết, có tiền không chịu nộp thì ông lấy hết”. Bác nông dân ra khỏi
cửa thấy mất tiền liền quay lại hỏi. Hắn nói: “Mày mà cũng có tiền để
rơi ở cửa quan à? Thôi xéo đi cho khuất mắt”. Bác nông dân cố nài nỉ:
“Đó là tiền người ta nhờ tôi mua thuốc, ông có nhặt được làm ơn cho tôi
xin”. “Ta mà thèm sờ vào đồng tiền bẩn thỉu của nhà ngươi à? Thôi cút
ngày”. Bác nông dân không biết làm thế nào đành lủi thủi ra về…
Một câu chuyện
Trời lũ lụt mất ba hôm, tên thu thuế
không về nhà được đành phải ở lại nơi làm việc. Khi trời quang mây tạnh,
hắn quay về nhà và thấy vợ hốc hác, đầu bù tóc rối. Nhà cửa lung tung,
lôn xông. Hắn rất ngạc nhiên và hỏi vợ: “Con đâu, mình?”. Vợ hắn trả
lời: “Con chết rồi”. Hắn hét lên: “Chết rồi, tại sao nó chết, ôi đứa con
trai bé bỏng yêu quý của ta, tại sao nó chết?”. Vợ hắn đau khổ trả lời:
“Trước khi bão lũ, con mình bị ốm, em đã nhờ bác hàng xóm đi mua thuốc
hộ. Em biết bác ấy không ưa anh nên dặn với vợ bác ấy đừng bảo là em
nhờ. Nhưng không hiểu sao, bác ấy bảo rằng, bác ấy đánh mất tiền ở chỗ
làm việc của anh. Sau đó bão lũ quá, em không thể mua thuốc cho con, nó
ốm nặng quá và đã chết…”
Hắn đứng như trời trồng, mặt xanh mét không nói được câu nào…
Cả lớp ào ào.
_ Đáng đời, đồ cái thằng độc ác!
_ Cho mày chết, tham cho lắm vào!
Riêng một cô bé ngồi suy tư rồi quay sang
thì thầm với bạn: “Tội nghiệp thằng bé quá. Nó còn quá nhỏ để gánh chịu
việc làm sai lầm của bố nó. Tại sao người ta lại bắt nó chết như vậy?
Có tàn nhẫn quá không hay đó quả thật chỉ là một sự tình cờ…?”.
(Sưu tầm)