Đây là bài văn được đăng trên mạng, và được giới thiệu rằng tác giả là Ngô Thùy Dương, đội tuyển văn 4 - trường Trí Đức.
Đề
bài: Do một lỗi lầm nào đó, em bị phạt phải biến thành một con chuột
(hoặc vẹt, gián, chó sói...) trong 3 ngày. Trong khoảng thời gian đó, em
đã trải qua hững sự việc nào, rút ra bài học gì? Vì sao em mong chóng
được trở lại làm người?
Ba ngày làm chuột
Tôi
là một cô bé rất ngang ngạnh và bướng bỉnh. Những điều mẹ dạy bảo, tôi
toàn để ngoài tai. Một tối, khi cơm nước đã xong xuôi, mẹ nhắc tôi ngồi
vào bàn học bài. Tôi vùng vằng cãi lại lời mẹ và lê những bước chân nặng
trịch về phía bàn học. Tự nhiên, tôi thấy chiếc bàn trước mặt có vẻ to
ra, còn tôi thì có cảm giác mình đang thu nhỏ lại. Tôi định nói: "Ơ, sao lạ thế nhỉ?" thì nghe thấy miệng mình phát ra nhưng tiêng kêu chít, chít. Giật mình, tôi vội chạy lại soi gương. "Trời ơi, tôi đã biến thành một con chuột!".
Ảnh minh họa.
Thoáng qua chút ngỡ ngàng, tôi lại thấy thích thú. Tôi nhảy múa hát ca và thầm nghĩ: "Ờ, thành chuột – mình đỡ phải học bài, làm bài tập về nhà, đỡ phải tắm rửa và đánh răng trước khi đi ngủ". Đang
nhảy múa, tôi chợt nghe thấy mấy tiếng chít, chít phát ra sau cánh cửa.
Tò mò, tôi đi tới... thì ra ở đó có một cái hang chuột. Ôi, bao nhiêu
là chuột! Tôi được giới thiệu và làm quen, nào là chuột đồng, chuột
cống, chuột chù, chuột nhắt... Các bạn chuột mời tôi vào hang chơi.
Ngày
hôm đó, tôi ở trong hang chuột ăn uống, vui chơi đến tận khuya. Gần
sáng, tôi mới mò về nhà, tìm một chỗ khuất và đánh một giấc đến tận trưa
hôm sau. Khi tỉnh dậy, tôi thấy bụng đói meo bèn xuống bếp định kiếm
cái gì để ăn nhưng chẳng có gì. Tôi lại lê bước đến hang chuột. Các bạn
chuột từ sáng đến giờ cũng chưa có gì vào bụng. Chúng tôi cùng rủ nhau
sang bếp nhà cô Mai hàng xóm để kiếm cái gì ăn. Vừa đi, chúng tôi vừa
chuyện trò rôm rả.
Meo! Meo! Bất chợt, một con
mèo mướp từ đâu lao tới. Lũ chuột chúng tôi tán loạn chạy mỗi đứa một
ngả. Tôi cũng cắm đầu chạy thục mạng. Một lúc sau, quay lại, tôi thấy
mình lạc vào một vườn cây rộng mênh mông. Tôi cứ lang thang, vừa đói,
vừa mệt mà mãi chả kiếm được cái gì ăn.
Chẳng
mấy chốc, màn đêm đã buông xuống. Tôi một mình run cầm cập mò mẫm đi
trong đêm mà không biết đi đâu. Rồi mệt quá, tôi thiếp đi lúc nào không
biết.
Khi ông mặt trời tỏa những tia nắng đầu
tiên, tôi choàng tỉnh dậy. Cứ tưởng như mọi ngày, khi tỉnh dậy là đã có
sữa, có bánh mẹ đem đến tận giường. Nhưng không, vẫn một mình tôi trong
căn vườn này mà chẳng có gì bỏ vào bụng. Tôi òa khóc. Ôi, tôi đã chán
ngấy cảnh làm chuột lắm rồi.
Tôi nghĩ, phải tìm
đường về nhà thôi. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được nằm ngủ trên chiếc
giường êm ấm. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được ăn những bữa cơm ngon do
chính tay mẹ tôi nấu. Vừa nghĩ, tôi vừa tìm đường thoát ra khỏi khu
vườn. Mất nửa ngày, tôi mới tìm ra con đường quen thuộc mà tôi thường
được mẹ cho theo đi chợ vào những ngày nghỉ học.
Tôi
mừng quýnh, lao đi thật nhanh về hướng nhà mình. Chợt, uỵch! Tôi giật
mình nhìn lên. Thì ra, một cụ già đang xách làn đi chợ. Chắc thấy tôi
hôi hám, bẩn thỉu quá, mồm bà xuỵt xuỵt, chân dậm dậm, tay cầm hòn gạch
ném tôi. Tôi vội vàng nép vào hàng rào ven đường, mon men đi từng bước
mà không dám nghênh ngang đi giữa đường nữa.
Chẳng
bao lâu, tôi cũng tìm được về đến nhà mình. Mẹ tôi đang cầm chổi quét
nhà. Tôi mừng rỡ lao thẳng đến trước mặt mẹ, dự định nói lời xin lỗi mẹ.
Nhưng vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã giơ cái chổi, đập bốp một cái xuống sàn
nhà. Hú vía, may mà tôi tránh kịp, nếu không – tôi đã ăn trọn cái cán
chổi của mẹ thì gãy lưng rồi.
Mẹ
ơi, mẹ ơi! Con đây! Tôi cố gào lên thật to mà mẹ tôi vẫn không nghe
thấy gì. Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Con hứa, từ
nay con sẽ ngoan ngoãn và vâng theo lời dạy bảo của mẹ.
Bùm!
tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gậy của bà tiên đập bên cạnh. Tôi
chợt tỉnh giấc, mồ hôi toát ra đầm đìa, lưng áo của tôi ướt sũng. Lời
của bà tiên vẫn văng vẳng bên tai: "Vì cháu không nghe theo lời dạy
của mẹ, nên ta đã biến cháu thành chuột trong 3 ngày. Từ nay trở đi,
cháu phải sửa tính xấu của mình đi. Nếu không, ta sẽ lại biến cháu thành
chuột thật đấy". Tôi thở phào, may quá, đó chỉ là một giấc mơ.
Tiếng mẹ nhẹ nhàng bên tai tôi:
- Hôm nay chủ nhật mà, làm gì dậy sớm vậy con?
Tôi
chạy ra ôm chầm lấy mẹ mà xấu hổ không dám kể lại giấc mơ mình vừa trải
qua. Từ hôm đó, tôi trở thành một cô bé ngoan ngoãn và luôn nghe theo
lời dậy bảo của cha mẹ. Các bạn biết vì sao không? Vì tôi sợ làm chuột
lắm rồi.
Các bạn ơi, chúng ta hãy lấy câu chuyện "Ba ngày làm chuột" của tôi làm bài học nhé!.
(Theo kenh14)