Có một người thầy
mà tôi luôn nhớ mãi, cho dù rất lâu rồi, về những “tuyệt chiêu” của
thầy vẫn in đậm trong lòng mỗi học sinh lớp 4A Trường Chu Văn An, Hà Nội
năm học 1993-1994.
Vừa mới lên lớp 4, được
chuyển vào lớp chuyên Toán, tôi sướng lắm, có phần “tinh vi” nữa. Nhưng
cái thái độ kiêu căng đó đã tắt ngấm khi nhìn thấy thầy: “Ơ, cái ông béo
này mà dạy lớp chuyên toán à”. Thầy chỉ vào tôi: “Em kia, lơ đễnh đi
đâu thế, giới thiệu đi chứ”. “Dạ thưa thầy, em tên là…”. Thầy nói ngay:
"Con tên là chứ không anh em gì hết”. Cả lớp cười ồ lên.
Tôi cứng đầu cãi: “Nhưng
từ bé đến giờ em đã quen gọi thế rồi, thầy cứ cho em gọi thế đi”. Thầy
cười hiền: "Nếu ở ngoài đường thì con phải xưng cháu gọi thầy là ông
đấy”. Tôi ngượng chín mặt, lí nhí: “Con biết rồi ạ”. Thầy bảo xưng hô
như thế để tăng sự gắn bó giữa thầy và trò: “Có thể các con hơi ngượng
một tí nhưng ấm áp lắm”.
Thầy giảng rất hay và dễ
hiểu theo một phong cách “không giống ai”. Giờ Toán của thầy thì quyển
sách giáo khoa chỉ “để cho có”, thầy vừa giảng vừa kể chuyện và liên hệ
bài giảng với những điều thực tế cuộc sống nên cả lớp hiểu bài rất nhanh
và nhớ lâu. Học các môn khác tôi khá ngại giơ tay phát biểu nhưng riêng
môn toán thì tôi lại rất hăng hái tham gia.
Vừa học được mấy buổi,
thấy học sinh mải chơi không tập trung học, thầy đã tung “tuyệt chiêu vé
số”. Thầy cắt giấy và viết những tờ xổ số nhỏ xinh để thưởng cho những
người điểm cao liên tục, những người tích cực xây dựng bài. Đến cuối
tháng thầy tổ chức quay thưởng với những phần thưởng nhỏ nhưng rất ý
nghĩa: sách, vở, bút, những chiếc bản đồ, lịch, la bàn thầy thức đêm làm
với tấm lòng thương yêu học sinh vô bờ bến. Những tờ vé số của thầy đã
khơi dậy sự ham học hỏi của bọn trẻ ham chơi chúng tôi.
Thầy tuy hiền nhưng rất
nghiêm khắc. Tôi còn nhớ như in chuyện “kẻ tay”. Lần đó, tôi bị ngã gãy
tay. Thầy cho phép tôi được kẻ bằng tay, không cần dùng thước kẻ. Tôi
sướng lắm vì được kẻ nguệch ngoạc, lần nào tôi cũng làm xong bài trước
cả lớp rồi hí hửng đưa vở lên khoe thầy. Thầy nhìn hình kẻ xấu xí trên
vở tôi rồi nói: “Sau khi khỏi nếu con còn kẻ bằng tay thì thầy đánh
luôn, thầy hứa đấy”. Tôi ậm ừ vâng dạ cho qua.
Đến khi tháo bột, tôi vẫn
quen tay kẻ luôn hình vào vở, thế là thầy cầm thước vụt luôn. Tôi bị vụt
mà vẫn ngơ ngác không tin mình bị đánh. Thầy nói giọng giận dữ: "Lần
sau con còn kẻ tay thầy sẽ đánh đau hơn”. Tôi im lặng ấm ức, nhưng sau
khi tan học thầy đưa tôi lọ dầu thì tôi ứa nước mắt: "Con biết lỗi rồi
ạ, lần sau con hứa sẽ không tái phạm nữa”. Thầy mỉm cười nói: “Thầy đánh
con bởi vì thầy biết giữ lời hứa, con cũng cố gắng giữ lời hứa nhé”.
“Tuyệt chiêu” của thầy mà
tôi nhớ nhất là “bài diễn văn khích lệ tinh thần” trước khi chúng tôi
thi chuyển cấp. Thầy đã cho chúng tôi nhớ lại những tháng ngày học tập
bên nhau tuy vất vả nhưng rất vui, và thầy mong chúng tôi hãy sống cố
gắng xứng đáng với thầy, với cha mẹ và với chính công sức của bản thân
mình. Tất cả những học sinh và phụ huynh dự buổi chia tay đó đều đã
khóc, để rồi tất cả lớp đều đã thi được vào những lớp chuyên, lớp chọn
của những trường nổi tiếng ở Hà Nội.
Đã 18 năm rồi, xem lại tấm
ảnh cũ lớp tôi chụp với thầy, tôi bồi hồi tự hỏi: không biết đã có bao
nhiêu thế hệ học sinh được thầy dùng những “tuyệt chiêu” của mình để
giáo dục trở thành những người con ngoan, trò giỏi, công dân tốt?
Chia sẻ của anh Đinh Thành Trung (Theo Tuổi trẻ)