Chưa tìm được món quà ý nghĩa để tặng thầy cô giáo của con,
mẹ hỏi thăm ý kiến bạn bè thì nhiều người nói: “Quà cáp gì cho phức tạp,
cứ phong bì vừa nhanh gọn, tiện lợi, hiệu quả”. Mẹ đã nghĩ rất nhiều về
gợi ý đó nhưng mẹ đã không làm như thế…
Nhìn thấy mẹ tẩn mẩn gói quà, con trai hỏi: “Mẹ ơi, quà gì mà nhiều thế ạ?”. Mẹ âu yếm nhìn con: “Quà tặng thầy cô giáo nhân ngày 20/11 đó con”.
Vừa gói quà, mẹ vừa giải thích một cách thật đơn giản để con hiểu về ý
nghĩa của Ngày Nhà giáo Việt Nam. Rồi mẹ đưa những tấm thiệp xinh xắn
mà mẹ đã chuẩn bị để cho con viết lời chúc mừng thầy cô. Mẹ cũng không
gợi ý nội dung mà để con tự viết. Những nét chữ dẫu còn vụng về nhưng
mẹ biết con đã cố gắng và đặc biệt hơn cả đó là những tình cảm ngây thơ,
trong sáng của con. Con còn nhỏ để hiểu hết ý nghĩa của ngày lễ này
nhưng nhìn ánh mắt chăm chú của con, nhìn bàn tay nhỏ bé của con đưa
từng nét chữ, mẹ nghĩ những việc mẹ cùng con làm hôm nay sẽ đọng lại
trong trí nhớ, trong trái tim con ít nhiều.
Vài ngày trước, mẹ đã nghĩ rất nhiều mà vẫn chưa tìm ra những món quà
ý nghĩa để tặng thầy cô giáo của con. Lên Facebook, thăm dò ý kiến bạn
bè mẹ nhận được những câu trả lời khác nhau nhưng nhiều nhất vẫn là:
“Quà cáp gì cho phức tạp ra, cứ phong bì vừa nhanh gọn, tiện lợi, hiệu
quả”.
Mẹ suy nghĩ nhiều về gợi ý đó nhưng mẹ đã không làm như thế con ạ.
Bởi với mẹ, ngày 20/11 không chỉ là ngày để mẹ có dịp tri ân những thầy
cô giáo đã dạy dỗ con, những người đã cùng mẹ đồng hành với con trong
suốt thời gian qua mà còn có thêm một ngày để mẹ dạy con những bài học
vỡ lòng đầu tiên trong chuỗi bài học mà con người ta phải học cả đời -
bài học làm người, từ những việc làm tưởng như rất nhỏ bé nhưng lại có ý
nghĩa hơn vạn lần những lời giáo huấn khô khan về đạo hiếu, về lễ
nghĩa… Vì thế mà mẹ tự tay mình chọn quà, mẹ để con tự tay viết thiếp,
để con tự tay mang quà đến tặng thầy cô và mẹ vẫn mong sau này con lớn
hơn chút nữa mẹ sẽ để con tự chọn quà và dạy con cách gói quà…
Con biết không, trong giỏ quà của mẹ có rất nhiều món quà dù những
món quà đó rất nhỏ bé, dù rằng mẹ không thể cảm ơn tất cả những người đã
cùng mẹ dìu dắt con từ những bước đi đầu tiên nhưng có những người chỉ
cần nhắc đến tên là mẹ biết con sẽ reo lên vì vui sướng: Đó là bà hiệu
trưởng Trường Mầm non Diêm Thống Nhất mà con đã học, một nhà giáo mẫu
mực đã yêu thương con hết lòng, một cô giáo đã sắp sửa nghỉ hưu nhưng
vẫn canh cánh nỗi lo không biết lên lớp 1, “vầng trăng khuyết” của mẹ có
hòa nhập được không. Mỗi lần cô gọi điện cho mẹ, câu đầu tiên là cô hỏi
về con, câu cuối cùng cũng vẫn dành cho con. Đó cũng là người đã giúp
mẹ hiểu những điều mẹ đã sai từ lâu mà mẹ không nhận ra: “Trẻ con không
phải là người lớn thu nhỏ, hãy để con phát triển bằng những khả năng con
có chứ không phải bằng mong muốn của bố mẹ”.
Đó là cô giáo chủ nhiệm cũ của con, người chỉ dạy con một tháng học
hè rồi chuyển trường nhưng đã để lại trong con những tình cảm tốt đẹp.
Và để giữ lời hứa với con, cô đã quay về trường để tặng con con dấu mà
con yêu thích có chữ “cô khen” mà con vẫn giữ bên mình.
Đó là cô chủ nhiệm mới của con, một người vừa sẵn tình thương của một
người cô, người mẹ vừa bằng kinh nghiệm của mình đã không quản vất vả,
khó khăn để chung tay cùng bố mẹ bù đắp và san lấp dần những khiếm
khuyết thân thể của con, giúp con hòa nhập, khuyến khích, động viên con
vươn lên bằng rất nhiều cách khác nhau, bằng tấm lòng rất mực yêu
thương, sự tận tụy, kiên nhẫn… những thứ mà mẹ không thể đong đếm được.
Đó là những thầy cô giáo bộ môn: Tiếng Anh, Thể dục, Âm nhạc, Mỹ
thuật… những môn học mà con vốn không thích nên không hợp tác nhưng thầy
cô đã rất khéo léo và tận tình hướng dẫn con, tạo cho con sự hứng thú.
Đó là cả một sự nỗ lực và nghệ thuật mà mỗi ngày mẹ vẫn thầm lặng ghi
nhận.
Đó là cô hiệu trưởng, hiệu phó Trường Tiểu học Thanh Am… những người
quản lý một ngôi trường mới với bộn bề những khó khăn, thử thách nhưng
vẫn tâm huyết với nghề, vẫn vững niềm tin, vẫn luôn coi trọng giáo dục
toàn diện nhưng không quên giáo dục cá biệt với những trường hợp “đặc
biệt” như con. Niềm tin và sự lạc quan đó lan tỏa trong cả ngôi trường
và trong chính lòng mẹ…
Dẫu chưa nhiều nhưng con ngày hôm nay đã khác con của ngày hôm qua,
mẹ biết không chỉ mẹ vui mà những người đã sát cánh bên con cũng sẽ thấy
hạnh phúc vì đó là thành quả của tất cả sự nỗ lực, cố gắng hợp thành mà
có, có cả những cố gắng thầm lặng mà có thể mẹ con mình chưa biết, chưa
nhìn thấy hết nhưng mẹ cũng rất muốn được gửi một lời cảm ơn chân thành
trong ngày lễ ý nghĩa này.
Con trai! Mẹ biết cuộc sống bây giờ có nhiều thứ đã thay đổi, có
những thứ quan trọng người ta cũng dễ dàng quy đổi bằng tiền nhưng mẹ
tin những giá trị tốt đẹp và chân chính sẽ không bao giờ mất đi, mà để
giữ lại được những thứ đó cho con, mẹ phải bắt đầu từ khi con còn nhỏ,
từ trong ý nghĩ, trong mỗi việc làm. Vì thế, con hãy tự tay mang cầm
những món quà mẹ chuẩn bị cho con đến tặng thầy cô giáo - những món quà
nhỏ dù không có giá trị nhiều về mặt kinh tế nhưng khởi điểm từ tấm
lòng, từ sự quan tâm, kính trọng, từ sự biết ơn chân thành.
Mỗi năm có một ngày 20/11 để chúng ta bày tỏ lòng tri ân với thầy cô
giáo nhưng mẹ mong tình cảm tốt đẹp với thầy cô sẽ ở lại và lớn dần
trong con mỗi ngày, con nhé.
(Theo Dân trí)