Mẹ lạnh lắm phải không?
Vào
một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người
bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu
với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía
trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa
hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân
cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông
dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé
xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một
miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng
hôm sau, một phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy.
Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới.
Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả
nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đứa bé về và nuôi
dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã
tìm thấy mình.
Vào
một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi
đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa
trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc.
Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé
lần lượt cởi bỏ quần áo và đặt lên mộ mẹ mình. “Chắc là cậu sẽ không
cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!”.
Song
cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và
bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao
giờ biết mặt: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?”. Và cậu bé òa
khóc.
(Sưu tầm)