Hai anh em và một chiếc xe đạp 28/12/2012 14:53:12
 
Đối với quãng đời tuổi học trò, có lẽ ngoài tập sách, quần áo khi đến lớp thì có một vật dụng cũng là bạn đồng hành, đó là chiếc xe đạp. Chiếc xe đạp chính là phương tiện rất cần thiết dành cho những học sinh xa trường.

Tuy nhiên không phải học sinh nào cũng có được chiếc xe đạp để đi học, rất nhiều người phải đi bộ đến trường dù khoảng cách từ nhà đến trường rất xa. Đời học sinh của tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm về chiếc xe đạp. Những kỷ niệm ấy trở thành động lực giúp tôi vượt qua bao khó khăn để ngày ngày đến trường với bao hoài bão của một thời tuổi trẻ. 


Năm tôi học lớp 12 thì nhà tôi nghèo lắm. Mẹ tôi thì đã qua đời được một năm. Cha tôi phải tảo tần vất vả mới nuôi nổi 7 đứa con, trong đó có 4 đứa con còn đi học. Tôi và đứa em trai học chung tại Trường THPT Bình Chánh. Từ nhà tôi đến trường khoảng 3 cây số và tất nhiên rất cần có chiếc xe đạp để đi học. Rất tiếc là nhà tôi chỉ có một chiếc xe đạp cũ mà tôi. Tôi thì học buổi sáng còn em trai tôi thì học buổi chiều. Nghĩa là trong hai anh em chỉ có một đứa được đi xe đạp mà thôi. Tôi là anh nên tôi phải nhường chiếc xe đạp cho em. Mỗi buổi sáng khi tôi sửa soạn đi học là em tôi dắt chiếc xe đạp ra ngoài đặng tôi đi học. Nó nói nó trẻ tuổi hơn tôi nên đi bộ rất khỏe. Nhưng tôi nhất định không chịu. Thế là sáng nào tôi cũng dậy thật sớm để đi bộ đến trường. Tính cả lượt đi và về tôi phải đi bộ đến 6 cây số. Lượt đi thì còn đỡ chứ đi học về thiệt là gian nan, vì tôi phải đi bộ giữa trời trưa nắng chang chang. Nhiều ngày để giảm bớt đoạn đường đi xa, tôi phải chọn con đường tắt đi về nhà nhưng con đường này có một con rạch nhỏ băng ngang. Tôi phải cởi áo bơi qua con rạch này và phải thật khéo léo mới giữ được chiếc cặp không bị ướt. Thỉnh thoảng tôi vẫn bị ướt tập sách khi băng qua con rạch này. 

Thấy tôi đi bộ vất vả quá nên em tôi đề nghị hai anh em thay phiên nhau, mỗi người chỉ đi xe đạp ba ngày trong tuần thôi. Nhưng rốt cuộc, đề nghị của nó cũng không được tôi chấp nhận. Thế là em tôi cũng đành chịu. Vui nhất là vào những ngày lao động hay dự lễ trong nhà trường, hai anh em tôi đi cùng một lượt vào trường. Nhiều lúc trên đường đi cũng bị sự cố rất thường xuyên như xe bị bể bánh và chúng tôi phải ghé vào tiệm sửa xe nhờ vá xe nhưng phải thiếu tiền vì trong túi chúng tôi đâu có tiền để trả. Lúc ấy, xe đạp của chúng tôi khá cũ kỹ, phụ tùng thì kém chất lượng nên xe thường hư hỏng. Em tôi đành tập tành sửa xe tại nhà và dần dần nó sửa xe rất thành thạo. Tôi thì học giỏi hơn em tôi nhưng về chuyện sửa xe thì tôi thua nó xa. 

Như vậy là ngót nhiều năm học trôi qua, dù khó khăn vất vả nhưng anh em tôi vẫn gắng học và đều thi đậu tốt nghiệp phổ thông. Sau đó, tôi thi vào trường sư phạm còn em trai tôi thì học ngành nông nghiệp. Bây giờ chúng tôi đã trưởng thành, lập gia đình có nghề nghiệp ổn định và có cuộc sống khấm khá nhưng những kỷ niệm của ngày xưa đến trường bằng chiếc xe đạp vẫn không thể nào xóa nhòa trong tâm trí tôi. Chiếc xe đạp thân thương ấy trở thành sợi dây vô hình thắt chặt tình anh em của chúng tôi thêm bền chặt. Tôi hiểu dù mai sau, cuộc sống tôi có đầy đủ thế nào thì những kỷ niệm của thuở hàn vi vẫn sống mãi trong tâm hồn tôi. Những kỷ niệm ngày xưa ấy chính là nền tảng vững chắc, là bài học về sự kiên nhẫn mà tôi cần nhắc lại cho con cháu tôi nghe và học hỏi sau này.


Nguồn: Nld.com.vn