“Hiếm có người mẹ nào làm được như chị ấy, vừa chạy xe ôm vừa bán
quán nước, sớm hôm làm lụng lo cho hai con ăn học, không những vậy, con
chị còn theo học tại trường quốc tế”.
Đó là những lời khâm phục của người dân sống ở khu phố 3, đường Võ
Văn Ngân, phường Bình Thọ, quận Thủ Đức, TP.HCM khi nói về chị Hồ Thị
Nửa cùng khu phố.
Chọn nghề xe ôm… vì con
Chị Hồ Thị Nửa chọn cho mình nghề xe ôm, nhận lấy những lời bàn ra
tán vào của thiên hạ, thậm chí đối mặt với nguy hiểm tính mạng mà nghề
này mang lại.
Chị Nửa bắt đầu làm nghề xe ôm từ năm 2000, nghề này giúp chị nuôi hai đứa con ăn học.
Đến cổng trường Đại học sư phạm kỹ thuật thành phố HCM, chúng tôi tận
mắt chứng kiến cảnh một người phụ nữ đậm người luôn chân luôn tay trong
quán nước nhưng khi có khách gọi chị lại nhờ người khác trông hộ rồi
tất bật chạy ra lấy chiếc xe cũ dựng cạnh bên, nhanh chóng chở khách đi
theo yêu cầu. Nhiều người thắc mắc: “Chồng đâu mà đi chạy xe ôm?” Chị
trả lời: “Số phận đưa đẩy nên phải làm thôi”.
Chị Nửa kể: “Lúc đầu đi chợ buôn bán cũng được mỗi ngày hơn trăm ngàn
nhưng một mình làm không xuể lại phải gọi con đến giúp. Thấy con sáng
nào cũng mắt nhắm mắt mở hộ mẹ dọn hàng, xong lại vội vàng về nhà để
chuẩn bị đi học, thương quá nên tôi nghĩ mình chọn nghề khác mà không
phải nhờ đến con cho chúng đỡ vất vả, tập trung vào học hành. Suy nghĩ
mãi rồi tôi quyết định làm nghề xe ôm.
Những năm 2000 nghề xe ôm chưa có mấy người làm, đặc biệt là đàn bà
con gái thì càng không có, mới bắt đầu chạy tôi phải lấy khẩu trang đeo
vào bịt kín mặt cho đỡ xấu hổ. Đi xe ra trước cổng trường Đại học sư
phạm kỹ thuật TPHCM đứng ở đó nhưng không dám mời khách mà phải nhờ mấy
ông xe ôm bắt khách hộ. Hơn một tháng sau thấy quen việc mới dám mời”.
Ban đầu chị chỉ chở những khách nữ vì khách nam họ ngại vì chị là phụ
nữ nhưng dần dần họ cũng đi vì chị chạy cẩn thận mà đàn bà con gái
không hay nhậu nhẹt nên lấy được sự tin tưởng.
Sau
khi ra viện thấy sức khỏe yếu quá chưa chạy xe ôm được chị mua chiếc
máy xay sinh tố này, từ đó chị vừa bán nước vừa chạy xe ôm.
Rồi chị kể: Có lần chở một anh thanh niên đến cầu Vỏ Khế bên quận 9,
con đường vào chỗ này hai bên cỏ dại và dừa nước mọc um tùm, đang chạy
thì anh thanh niên ngồi đằng sau hỏi chị: “Chị đi thế này không sợ bị
cướp à?”. Chị đáp: “Đường cùng thì phải làm thôi em à, chứ sung sướng gì
chạy xe ôm”.
Anh thanh niên lại nói tiếp: “Chị cẩn thận nha, có khi em cướp của
chị”. Chị bảo: “Em nói thế nào ấy chứ! Nhìn em trai tráng khỏe mạnh như
thế, nỡ lòng nào cướp của chị”. Đến nơi anh thanh niên xuống xe và không
nói thêm lời nào nhưng chị vẫn dõi theo thì thấy anh này vén áo lên thì
để lộ sau lưng những hình xăm vằn vện. Đang nghi ngờ thì anh cảnh sát
khu vực xuất hiện hỏi: “Chị chở khách vào đâu, bằng đường nào vậy?” Chị
kể cho anh công an về con đường mình đi và anh này khuyên: “Chị may đấy,
lần sau cẩn thận chứ đoạn đường đó thường xảy ra cướp giật”. Chị nghĩ
chẳng lẽ mình vừa chở cướp thật sao…?
Nuôi con học trường quốc tế
Năm 2005 thấy khó chịu trong người nên chị đến bệnh viện khám và phát
hiện bị ung thư tử cung phải nhập viện Ung bướu thành phố HCM điều trị.
Sợ mình không qua khỏi nên chị đã dặn dò hai con nhưng may mắn cho ba
mẹ con chị có nhà hảo tâm giúp đỡ phẫu thuật nên chị đã khỏe lại. Sau
khi ra viện thấy sức khỏe còn yếu chưa chạy xe được chị mua chiếc máy
xay sinh tố và quán nước của chị hình thành từ đó, đến khi khỏe hẳn thì
vừa bán quán nước vừa chạy xe ôm.
Ngày con trai cả tên Trần Hải tâm sự với chị mong muốn được theo học
ngành Quản trị Kinh doanh thuộc Chương trình Đào tạo Cử nhân Quốc tế của
Đại học Sunderland (Anh) tại Việt Nam, thì chị giãy nảy người. Chị nghe
nói trường đó dành cho con nhà giàu, một mình chị vừa nghèo vừa bệnh,
cho con vào đó học thì làm sao cáng đáng nổi.
Đang bán hàng có khách gọi chị lại gửi người khác bán hộ rồi tất bật lấy xe ra chở khách đi.
Đem chuyện kể với mấy người bạn thì họ nói: “Tôi muốn con đi học mà
nó không chịu, đằng này con chị muốn được học thì sao lại phân vân
chứ…?”. Từ câu nói đó, chị quyết định cho con trai theo học tại trường
Đại học Sunderland (Anh) tại Việt Nam, dù biết mỗi kỳ phải đóng 20 triệu
tiền học phí.
Sau khi con trai vào học trường quốc tế, hai năm sau đến lượt cô con
gái cũng thi đỗ và theo học ngành Quản trị Du lịch và Khách sạn trường
Cao đẳng nghề Việt Mỹ. Nuôi hai đứa con ăn học, tất cả trông vào quán
nước và nghề xe ôm, gánh nặng gia đình oằn lên đôi vai người mẹ tần tảo.
Hết năm nay con trai cả của chị ra trường, đó là kết quả của những
tháng ngày vất vả cực nhọc mà chị đã trải qua để lo cho các con.
Theo Dân trí