Đã tròn 80 tuổi, tóc bạc trắng, da đầy những vết đồi mồi,
nhưng bà Hồ Hương Nam vẫn ngày ngày tận tụy với các em học sinh
ở lớp học đặc biệt, đến nay tròn 15 năm tình nguyện "lái đò" không
công...
Trò chuyện với bà Nam vào một
buổi chiều cuối thu - tôi như bị cuốn hút và ấn tượng với
những cử chỉ thân mật, lời nói dịu dàng. Dù sống tại Hà Nội
đã hơn 40 năm (từ 1957) nhưng bà vẫn giữ nguyên chất giọng xứ
Huế: điềm đạm và nhẹ nhàng.
Từ năm 1997 đến nay, bà Nam gắn bó với lớp học tình thương là
các em nhỏ tàn tật có hoàn cảnh khó khăn. Từ khi còn là một
giáo viên trẻ, bà đã ấp ủ trong mình những dự định để có
thể cống hiến cho thế hệ trẻ những bài học hay, những niềm
vui trong cuộc sống.
Khi về hưu, từ năm 1979 – 1996 bà làm công tác dân số tại địa
phương (phố An Dương Vương, phường Yên Phụ, quận Tây Hồ, Hà Nội) -
đã chứng kiến nhiều trẻ em khuyết tật, hoàn cảnh gia đình
lại khó khăn... Với tình yêu trẻ, nhớ trường, nhớ lớp - bà đã
quyết định mở lớp dạy học.
Cụ Nam đang dạy học sinh Lưu Hồng Dương viết chữ
Có người nói tôi "bị khùng"
Lớp học ban đầu gặp phải muôn vàn khó khăn, nhất là công
việc vận động các gia đình cho các cháu đi học. Nhiều người
dân xung quanh thấy bà già rồi còn cho là lẩm cẩm, bị khùng
mới có cái ý tưởng đó... Còn những gia đình có con khuyết
tật thì mặc cảm và quan niệm: “Người bình thường đi học còn
không ăn ai, huống gì người khuyết tật thì học để làm gì”. Vì
thế mà không ai cho con đến lớp học.
Khó khăn nữa đó là về cơ sở vật chất. Địa điểm học không
ổn định, phải chuyển chỗ nhiều lần... Khi mới mở, lớp chỉ
vẻn vẹn 2 học sinh: một cháu bị đao và một cháu bị thiểu năng
trí tuệ. Cả hai cháu đều có hoàn cảnh gia đình hết sức khó
khăn: gia đình thì nghèo, lam lũ, vợ chồng bỏ nhau. Bà đã phải
vận động người thân mãi mới thuyết phục được gia đình.
Đến hiện nay, lớp học đã có 15 cháu, có cả những trẻ em
câm, điếc bẩm sinh. Trong lớp có 2 cháu thành tích nổi trội:
cháu Đỗ Kim Thúy (23 tuổi) bị liệt nửa người viết chữ rất
đẹp, cháu Lưu Hồng Dương (30 tuổi, học 14 năm nay tại lớp) đọc
được báo một cách trôi chảy.
Cụ Nam và lớp học tình thương
Với quyết tâm tạo lòng tin cho người dân, muốn chứng minh
được những việc mình làm là đúng, bà đã tận tụy dạy dỗ từng
con chữ, không ngừng tìm hiểu và linh hoạt trong phương pháp
dạy.
Những trăn trở
Theo bà, những trẻ bị tật nguyền cần có cách dạy đặc biệt:
đầu tiên phải tìm hiểu và phân loại bệnh để có cách dạy hợp
lí; công việc thứ hai đó là dạy chữ và tiến tới dạy toán.
Đối với những học sinh này: “học chữ O mất cả 1 tháng để
thuộc”.
Nếu như không có sự kiên trì, say mê nghề và yêu mến trẻ thì ít người làm được!
Hàng ngày tiếp xúc với các cháu học sinh tàn tật, bên cạnh niềm
vui vì thấy các cháu tiến bộ thì bà lại thoáng buồn. Bà lo tuổi ngày một
cao không còn sức theo chân dạy dỗ thì các cháu sẽ ra sao? Bà mong
muốn các nhà hảo tâm quan tâm đến các cháu dù là sự chia sẻ
bằng tấm lòng để các cháu vượt qua mặc cảm mà sống vui.
Thành công nhận được trong 15 năm "lái đò" không công là những
cái ôm thân thiết, những bông hoa giản dị tiết kiệm từ số tiền
ăn quà ít ỏi, cái vỗ tay khi bà có áo mới đến lớp... Cứ
thế, bà luôn vui vẻ và thấy cuộc sống ý nghĩa.
Theo Ánh Dương (Vietnamnet)