Thầy rất muốn truyền con chữ,
trò rất muốn nhận con chữ. Nhưng, hoàn cảnh khó khăn của hiện tại đã
khiến cho tinh thần ấy ở những lớp xóa mù chữ dành cho người dân làng
chài bên phá Tam Giang huyện Quảng Điền có nguy cơ ngừng hoạt động.
Trước đây, do hoàn cảnh khó khăn với
đặc thù của cuộc sống lênh đênh vùng sông nước, không có thời gian cũng
như điều kiện để học hành, nên hầu hết người dân làng chài bên phá Tam
Giang đều không biết đến con chữ. Giờ đây, xã hội phát triển đòi hỏi
những nhu cầu bức thiết thì người dân đã nhận thức được tầm quan trọng
của việc biết chữ.
|
Thầy Thăng đang truyền con chữ cho bà con. |
Đến với con chữ, đến với nguồn sáng
Cô Hồ Thị Thủy (46 tuổi) - Lớp trưởng lớp xóa mù chữ thôn Ngư Mỹ Thạnh (xã Quảng Lợi) ấm ức kể lại: “
Cách đây 2 năm, tui đi nuôi con gái vừa mới sinh ở bệnh viện. Bệnh viện
thì lớn, đứng trước khoa sản mà vì không biết chữ nên tui không dám vô.
Gặp cô y tá, tui hỏi khoa sản ở mô liền bị cằn nhằn với vẻ mặt khó
chịu. Vì rứa, tui ao ước được biết chữ để không bị ai coi thường nữa”.
Thế là, sau đó, cô Thủy liền vận động 5 cặp thanh niên không biết chữ
khác trong làng đến tìm thầy Hồ Quang Chính (45 tuổi - Giáo viên Trung
tâm thường xuyên Quảng Điền) để mong muốn thầy truyền cho con chữ giải
tỏa nỗi bực tức đó.
Từ đó, lớp học của thầy Chính thu hút số
lượng lớn “học sinh” tới xin học. Có thời điểm, số lượng “học sinh” lên
đến hơn 50 người. Do học ở nhà cộng đồng văn hóa thôn nên không đủ sức
chứa, đành phải chia thành 2 lớp. Cứ thế, 2 năm trôi qua, không biết bao
nhiêu người dân làng Ngư Mỹ Thạnh được tiếp cận với con chữ. Hỏi cô
Thủy nếu giờ đây vô bệnh viện thì cô có còn hỏi như vậy không? Cô ngắt
lời: “Giờ mà vô lại bệnh viện đố mà tui không biết cái khoa nào!”.
Lân la về thôn Vạn Hạ Lang (xã Quảng
Phú) khi trời đã sập tối, chúng tôi bắt gặp hình ảnh những chú, những
bác, cô, dì dắt theo con, cháu cầm trên tay cuốn vở đến ngôi trường Tiểu
học số 1 Vạn Hạ Lang cũ khi mái tóc chưa kịp khô do mới tắm khi đi làm
về. Chưa kịp chào, chị Phan Thị Hương (36 tuổi) hớn hở: “Mấy cô chú thấy
tụi tui lớn tuổi như ri mà như con nít không. Được đi học khi con cái
đã lớn sướng lắm mấy cô chú à. Thú thật, ban đầu bước vô lớp, tui ngại
mà run lắm nhưng chừ thì hết ngại rồi. Tui còn khuyên mọi người đi học
nữa.” Chị Hương là một trong những người tham gia lớp học ở thôn Vạn Hạ
Lang do thầy Lê Công Thăng (50 tuổi) đảm trách cách đây 2 năm. Khi được
đề cập đến vấn đề vì sao lớn tuổi rồi mà vẫn học, chị quả quyết: “Học
chứ. Học để biết chữ. Học để ra đường còn biết những biển cấm không thôi
bị phạt vô duyên, rồi còn để tìm được đường nữa chứ.”
|
Tuy số lượng “học viên” không nhiều nhưng lớp học vẫn cố duy trì hoạt động. |
Nhiều năm liền người dân nơi đây đều
phải dùng cách “lăn tay” (điểm chỉ) để thay cho việc kí tên xác nhận
pháp nhân vào các loại giấy tờ. Gắn với cái mác mù chữ của dân vạn đò.
Nhiều người dân không cam tâm chịu thiệt đã nuôi ý chí đến với cái chữ
bằng sự nhiệt tình trong việc học và tự học. Giờ đây khi đã đã biết đọc
và kí tên của mình, mọi người ai cũng hào hứng, phấn khởi. Với anh Hoàng
Minh Nam (40 tuổi), anh đến với con chữ để ghi chép lại khi buôn bán
chứ lớn tuổi rồi không thể nhớ nỗi.
Nỗi lòng của thầy trò
Công việc gắn liền với sông nước nên
thời gian của bà con cũng không cố định. Bởi vậy, việc sắp xếp lịch học
là rất khó khăn. Để thu xếp 1 tuần học 3 buổi, học sáng hay chiều là cả
một vấn đề nan giải. Thầy Thăng cho biết thêm: “Thường bà con làm việc
suốt ngày, chập tối mới về nên không thể sắp xếp được vào ban ngày để
học cho tiện. Đành phải học vào buổi tối. Mà học buổi tối thì bất tiện
nhiều điều như cúp điện, mưa gió, tối tăm…” Lớp thầy Chính thì đỡ hơn
chút ít. Hầu hết người dân thôn Ngư Mỹ Thạnh đều đánh bắt thủy hải sản
vào buổi khuya. Họ giao lưu buôn bán lúc 3 giờ sáng. Tới chừng 6 giờ thì
chợ tan. Tiện đó xếp học buổi sáng để bà con khỏi mất thời gian. Tuy
vậy, một tuần lớp cũng duy trì chỉ được 3 buổi.
Sắp xếp lịch học đã khó, làm sao ổn
định được lớp mới là vấn đề lớn. Thầy Chính tâm sự: “Do gia đình đông
con, điều kiện kinh tế lại không khá giả gì nên khi biết ít chữ, bà con
thường nghỉ học. Số lượng “học sinh” dao động bất thường. Chúng tôi dạy
phải phụ thuộc vào thời gian của bà con. Bởi thế, không nhất quán về
chương trình dạy được. Ngoài ra, trình độ mỗi người khác nhau. Chúng tôi
không thể dạy gộp được. Một lớp học chung như vậy nhưng có khi phân ra
thành cấp độ lớp từ lớp 1 đến lớp 5 nên rất khó trong việc truyền con
chữ”.
Theo GD&TĐ